Tháng Mười năm 2020, tôi nuôi mèo. Tháng Mười năm 2021, tôi bỏ việc.
Dù nghe có vẻ phi lý, nhưng chính nhờ chú mèo mà tôi đã chia tay công việc cũ trong ngành an toàn đường sắt. Quyết định này đã cho tôi, lần đầu tiên trong đời, được cảm nhận sự tự do tuyệt đối. Và đó cũng là lần đầu tiên, tôi được là « mình » một cách trọn vẹn.
Nuôi mèo
Năm 2020, nỗ lực lèo lái một cuộc đời hoàn hảo cứ dần đè nặng lên ý thức của tôi, cùng lúc bóp nghẹt sống lưng tôi từng chút một, đến mức đẩy tôi thẳng vào phòng cấp cứu. Tôi đã từng kể câu chuyện này trong bài viết đầu tiên trên blog. Thế nhưng tôi chưa bao giờ kể cho các bạn câu chuyện tôi đã đưa ra quyết định bẻ lái cuộc đời, ngoặt hẳn sang một hướng khác, như thế nào.
Không, các bạn đừng lo, không phải là mèo đã ghé vào tai tôi rồi bày mưu bỏ việc, như kiểu của Salem, con mèo trong Sabrina, cô phù thủy nhỏ đâu.
Lời của trực giác
Năm 2020, tôi chìm trong trống rỗng và lơ lửng, như thể mình cứ rơi mãi xuống một cái hố không đáy từ tháng này qua tháng khác. Mọi thứ trong trí não của tôi đều hiện lên mờ mạc. Tình hình dịch bệnh toàn cầu lại càng khiến cuộc sống chênh vênh hơn bao giờ hết. Giữa thời điểm đó, vẫn có một điều duy nhất mà tôi biết chắc chắn: đã đến lúc tôi phải nuôi mèo.
Từ trước đến giờ tôi vốn luôn có một cái nhãn « cat-person » dán ngay trên trán. Và ý muốn nuôi mèo của tôi hoàn toàn không phải một ý tưởng bộc phát, vì tôi đã không ngừng nói về mong muốn đón một em mèo về nhà kể từ khi tôi còn học cấp hai.
Vậy nhưng vào thời điểm tôi mạnh dạn quyết định hành động, một cơn mưa lời khuyên từ những người xung quanh bỗng ào ạt đổ về.
Vài người bày tỏ sự lo lắng về khía cạnh thực tiễn:
« Cháu đã chắc chưa? Từ giờ trở đi cháu sẽ phải đau đầu tìm người giữ mèo và không thể rời thành phố thoải mái như trước nữa đâu! »
« Một con mèo trong một căn hộ à? Khổ thân thế! Nó sẽ buồn bực tù túng lắm cho mà xem… »
« Lúc này em còn chẳng lo nổi cho chính mình, làm sao lo được cho mèo đây? »
Vài người khác chỉ đơn thuần phản đối cật lực:
« Đúng là ném tiền với ném thời gian qua cửa sổ trong suốt 10 năm nữa! »
« Sao lại nuôi mèo? Mèo thì được tích sự gì? Sao không đẻ con đi? Chúng mày yêu nhau cũng lâu rồi mà! »
Nhưng những người gần gũi với tôi nhất, những người đã ở bên tôi trong quãng thời gian tăm tối nhất, chỉ gặng hỏi: « Đó có phải là điều An thật sự muốn ngay lúc này không? »
Và lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi, có lẽ từ thời điểm kết thúc của tuổi thơ tôi, tôi mới nghe lại trong mình một giọng nói mà tôi đã luôn ghìm xuống, giọng nói của trực giác, mạnh mẽ và trong trẻo: « Có! Đó chính xác là điều mình muốn! »
Lời của bộ não kỹ sư
Dù hoàn toàn chắc chắn về mong muốn của mình, tôi cũng ý thức được rằng việc nuôi mèo đòi hỏi một trách nhiệm lớn.
Tôi đã trả lời, một cách thành thật nhất, ba câu hỏi dưới đây:
- « Khách quan mà nói, liệu tôi có điều kiện và nguồn lực cần thiết (về tiền, về thời gian, về sức khỏe, về sự hỗ trợ…) để đảm nhận trách nhiệm này không? »
- « Liệu tôi có ý thức được những vấn đề có thể xảy đến không? »
- « Tôi có khả năng xử lý được những vấn đề này không? »
Và với cả ba câu hỏi trên, lý trí của tôi đều trả lời « Có! »
Rau Thơm là một con mèo quậy kinh hoàng
Tháng Mười năm 2020, một người bạn đã dẫn tôi đi đón Rau Thơm về nhà (tên tiếng Pháp của cậu mèo là « Romarin », có nghĩa là cây hương thảo, mà « hương thảo » dịch từ tiếng Hán Việt ra là « rau thơm »).
Rau Thơm là một chú mèo thông minh và ham chơi. Chú yêu những cái âu yếm hơn tất cả mọi thứ trên đời. Khỏi phải nói, những người bạn cuồng mèo của tôi đều cực kỳ háo hức khi có thêm một cục bông để vần vò.
Dù quyết định đã được đưa ra và không thể thu hồi lại (mà trong mọi trường hợp thì tôi cũng không có ý định đó) vài người quanh tôi vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại những câu gây nhụt chí kiểu như: « Rồi An sẽ hối hận khi An nhìn thấy cái chiến trường mà một con mèo có thể bày ra! »
Mặc dù rất muốn viết to rõ ràng ở đây rằng họ sai quá là sai đi, thế nhưng tôi vẫn phải công nhận rằng họ đã đúng ở một điểm: cậu mèo của tôi là một con mèo siêu quậy kinh hoàng!
Ba tháng tuổi, chú đã cào nát bốn cái ghế trong phòng ăn chỉ trong một buổi chiều. Bốn tháng tuổi, chú đã thành công trong việc săn và giết chết một con chim bay qua trên ban công. Năm tháng tuổi, chú kẹt một ngón của bàn chân sau vào cái khe của lò sưởi, trong lúc bay như siêu nhân từ giường lên lò sưởi.
Ấy thế mà mỗi lần như vậy, chính tôi cũng phải bất ngờ về cách mà mình đã luôn giữ được cái đầu lạnh để xử lý mọi tai nạn ngay lập tức.
Món quà bất ngờ
Tôi đã cảm thấy hạnh phúc. Tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày, ngay cả khi đó là ngày mà Rau Thơm ị một phát lên giường vào lúc 4 giờ rưỡi sáng, trong khi tôi phải rời nhà để đi làm vào lúc 4 giờ 45 phút.
Rau Thơm cũng tỏa ra sự lấp lánh của hạnh phúc. Cậu trai này có tất cả những dấu hiệu của một chú mèo hạnh phúc và mạnh khỏe: cậu ấy gừ gừ suốt ngày, cái đuôi của cậu ấy lúc nào cũng thẳng tớn lên, cậu ấy thường xuyên khoe cái bụng trắng muốt, cậu ấy tích cực đi săn mỗi ngày trên ban công…
Nhưng điều bất ngờ nhất chính là trạng thái của những người mà tôi yêu thương. Có vẻ như họ trông đều hạnh phúc hơn, (có lẽ?) đơn giản là vì, cuối cùng họ cũng cảm thấy bớt lo lắng cho tôi được một chút.
Rau Thơm, như tất cả những chú mèo khác, mang trong mình siêu năng lực phát hiện ra lúc nào thì chủ nhân của mình đang căng thẳng. Những lúc như vậy, cậu mèo sẽ thò cái mũi hồng ra và ép tôi ngừng làm việc bằng được, rồi ấn tôi nằm xuống ghế sofa, cho một quá trình điều trị bằng sóng âm gừ gừ.
Cứ như vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn và bớt cáu kỉnh đi. Nhờ Rau Thơm, tôi dần xử lý được những cơn khủng hoảng của mình một cách bình tĩnh hơn. Và tôi cũng không còn thấy như mình là một gánh nặng cho những người thân yêu nữa.
Tôi yêu phiên bản « cô chủ của một bạn mèo » của mình, phiên bản một « An » bình thản, nghiêm túc và vui vẻ. Tôi cũng bắt đầu mưu cầu được yêu cả những phiên bản khác của tôi. Tôi khát khao rằng, những người tôi yêu sẽ được cảm thấy yên tâm.
Và để làm được như vậy, tôi cần phải trở nên hạnh phúc, hạnh phúc một cách trọn vẹn.
Bỏ việc
Liều lượng can đảm còn thiếu
Tôi quyết định trở nên hạnh phúc, nhưng không phải bằng cách dành hết năng lượng của mình để cố gắng vắt ra những điều tích cực, từ môi trường mà tôi đang quẩn quanh hàng ngày. Tôi biết mình không thuộc về công việc của mình lúc đó. Nếu cứ đi cùng một con đường, rồi tự lẩm nhẩm rằng tôi thật may mắn làm sao, thì chẳng khác gì ngồi khoanh tay nhìn nhà bốc cháy, rồi gật gù nói rằng mình biết ơn vì ánh sáng và hơi ấm mà ngọn lửa mang lại.
Tôi biết giải pháp nằm gọn trong một quyết định điên rồ tương đương, và cũng hiển nhiên tương đương, như việc tôi nuôi mèo: tôi cần rời bỏ công việc hiện tại để làm điều mà tôi luôn mơ. Tôi cần trở thành họa sĩ!
Trước mỗi thay đổi lớn (hay nhỏ) trong cuộc sống, những lời phán xét (và cả những sự sợ hãi) chắc chắn sẽ không thể vắng mặt. Trong câu chuyện của tôi, lời bình luận được nhắc lại nhiều nhất chính là:
« Chả mấy chốc mà An sẽ chán, rồi lại nuối tiếc cuộc sống trước đây cho mà xem! An chẳng thể nào tưởng tượng ra được việc làm họa sĩ sẽ khó đến thế nào đâu. Ai mà chẳng có vấn đề trong cuộc sống cơ chứ? Hãy thực tế đi, và nhìn lại xem An đang may mắn ra sao với sự ổn định của An mà bao nhiêu người đang mơ mà chẳng được đi! »
Đúng vậy, ai mà chẳng có vấn đề trong cuộc sống cơ chứ. Vậy tại sao chúng ta không chọn những vấn đề mà chúng ta khao khát được giải quyết, những vấn đề mà chúng ta sẵn sàng để giải quyết, hay mà chúng ta có khả năng để tìm ra hướng giải quyết?
Và các bạn biết sao không? Tôi chưa bao giờ cảm thấy chán chú mèo của mình. Vào thời điểm đó, một năm đã qua đi kể từ khi tôi đón Rau Thơm về. Vậy mà mỗi khoảnh khắc nho nhỏ, khi Rau Thơm động đậy cái tai nhọn, hay khi cậu lấy đà nhảy lên bàn bếp, hoặc khi cậu dựa cái đầu của mình vào bàn tay tôi, trong tôi lại đong đầy lòng biết ơn. Tim tôi cứ thế hát lên: « Tôi có một con mèo thật! Tôi có một con mèo thật! », y như ngày đầu tiên Rau Thơm về nhà.
Có những điều khiến cho chúng ta cảm thấy « giống » với bản thân mình hơn những điều khác: đó có thể là một chiếc áo, hay một kiểu tóc, một cách nói chuyện, một vai trò (như « người nuôi mèo » trong trường hợp của tôi), hoặc một nghề nghiệp (như « họa sĩ » trong trường hợp của tôi).
Những câu hỏi quan trọng
Vào thời điểm mà tôi hé lộ ý định của mình, lại một lần nữa, những người gần gũi nhất với tôi đã chỉ hỏi « Đó có phải là điều An thật sự muốn ngay lúc này không? »
Lần này tôi hiểu ra, chính họ đã tạo cho tôi một vòng tròn an toàn ấm êm, đủ để khiến trực giác của tôi dám lên tiếng. Và một lần nữa, trực giác của tôi lại trả lời: « Có! Đó chính xác là điều mình muốn! »
Tôi chia sẻ với họ câu trả lời cho ba câu hỏi thực tiễn của tôi:
- « Khách quan mà nói, liệu tôi có điều kiện và nguồn lực cần thiết (về tiền, về thời gian, về sức khỏe, về sự hỗ trợ…) để đảm nhận trách nhiệm này không? »
- « Liệu tôi có ý thức được những vấn đề có thể xảy đến không? »
- « Tôi có khả năng xử lý được những vấn đề này không? »
Việc nuôi mèo đã khiến tôi chạm gần hơn đến người mà tôi mong muốn trở thành. Và nó đã cho tôi liều can đảm còn thiếu để mạnh dạn bước đến, chạm tay vào phiên bản này, bằng cách thực hiện cú nhảy về phía con đường sáng tạo.
Tháng Mười năm 2021, tôi bỏ việc.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Sinh nhật tôi hai năm trước, tôi tặng cho mình cuộc sống có chú mèo bầu bạn, như tôi đã ước mơ từ lâu.
Sinh nhật tôi một năm trước, tôi tặng cho mình tự do.
Và ngay cả khi tôi không biết được những năm tháng sau này sẽ biến chuyển ra sao, tôi cảm nhận rằng mình đã quyết định đúng. Tôi học được rằng, khi chúng ta đi đúng trên con đường dành cho mình, chúng ta sẽ không còn phải đấu tranh chống lại những vụn vặt mỗi ngày mà con đường bày ra, để cố gắng vớt vát một chút an yên; mà chúng ta sẽ có thể đấu tranh cho điều mà chúng ta tin, với an yên thường trực sẵn trong đời mình. (Hoặc gần gần như thế… còn tùy xem liệu mèo của bạn có giấu một con nhện dưới thảm nhà tắm không đã… 😛)
Keep creating!
Từ Hà An
*Vui lòng đọc kỹ thông tin về Bản Quyền trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog tuhaan.com