Bài viết này đi kèm một phiên bản video (tiếng Pháp có phụ đề tiếng Việt).
Trois-Rivières, 8-2023
Căn hộ của tớ, tổ ấm thân thương của tớ…
Tớ viết những dòng này từ khoảng cách 5641 km so với nơi cậu đang ở. Và ngày tớ trở về cũng sẽ là thời khắc chúng ta phải chia tay nhau.
Trong tiếng Việt, có một từ đặc biệt: “nhà”.
Từ này chỉ địa điểm vật lý nơi ta sống, cho dù đó là một ngôi nhà, một căn hộ, một phòng trọ… Và nó cũng ám chỉ nơi “mái ấm”.
Tóm lại, nếu dịch sang tiếng Anh, “nhà” vừa có thể là “house“, vừa có thể là “home“.
Và cậu, cậu đã là “nhà” đầu tiên của tớ, theo cả hai nghĩa.
Trước khi gặp cậu, từ khi bắt đầu làm người lớn, tớ chưa bao giờ có may mắn ở lại một mái nhà quá một năm rưỡi.
Thường, người ta sẽ nghĩ rằng một người từng chọn chuyển nhà xuyên lục địa như tớ chắc hẳn phải thoải mái với việc chuyển nhà. Nhưng thực ra, tớ lại chỉ muốn một bến đậu bình yên, hoặc đúng hơn, tớ chỉ mong được nghỉ ngơi.
Tớ gặp cậu khi trái tim, đầu óc và cả sự hiện diện của tớ vẫn còn vương vấn với một nơi khác.
Khoảnh khắc bước qua cánh cửa của cậu lần đầu tiên, bạn đời của tớ đã rao lên: “An, nhìn những màu sắc này! Chắc là ngay cả khi trời bão, nơi này vẫn sẽ nhìn rực rỡ vui vẻ nhỉ?”
Đó là lần đầu tiên cậu vẽ một nụ cười trên tâm trí đang bao tràn lo âu của tớ. Tớ biết cậu sẽ là một ngôi “nhà” tốt. Và cậu đã giữ lời hứa rực rỡ vui tươi đầy màu sắc, những ngày nắng cũng như những ngày mưa, suốt 5 năm qua.
Nhưng, những điều cậu đem đến cho tớ còn nhiều hơn thế.
Rất sớm, cậu đã phải chứng kiến lần đầu tớ làm việc đến kiệt sức, chứng kiến những thất bại liên hoàn và chứng kiến cả sự suy thoái của cả sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của tớ.
Tớ từng tưởng như mình đã chết chìm trong đại dương những giọng nói. Đó là những làn sóng ý kiến về lựa chọn tớ từng đưa ra, những nghi ngờ về quyết định của tớ, những cơn giận, nỗi buồn, sự thất vọng về những hành động của tớ trong quá khứ (mà phần lớn tớ cảm thấy ít nhiều tiếc nuối).
Họ tin rằng nguyên nhân khiến tớ trầm cảm và đau ốm chắc chắn đến từ việc tớ xa cách quê hương, xa sự nhộn nhịp của Hà Nội, sự sôi nổi của các sự kiện cần tổ chức, hoặc nhịp sống năng động của những cuộc tụ họp.
Ấy thế mà, chính sự im lặng mới khiến tớ bình tâm.
Cậu đã bảo vệ tớ bằng sự im lặng, sự im lặng mà tất cả những người hướng nội cần, yêu và trân quý.
Cậu đã cho tớ cơ hội gỡ bỏ chiếc mặt nạ của cô gái hướng ngoại năng động, gỡ bỏ cái mác vốn nặng 5000 tấn của một nữ kỹ sư trẻ thành công, và gỡ đi vỏ bọc của people pleaser, kẻ thích làm hài lòng đón ý người khác.
Cậu muốn nghe về một phát hiện bất ngờ không?
Đó là vào năm 2019, khi tớ về Hà Nội, nơi chôn rau cắt rốn của tớ, lần đầu tiên tớ nhận ra, một cách rõ ràng và mạnh mẽ, rằng có một nơi khiến tớ cảm thấy đúng là “nhà”, một “nơi của riêng tớ”.
Và đó không phải là Hà Nội. Đó là CẬU!
Căn hộ của tớ, tổ ấm yêu thương của tớ, cảm ơn cậu vì không gian và hình thức của cậu đã giúp tớ thực hiện thật nhiều bộ phim ngắn.
Cảm ơn cậu về sự im lặng đã giúp tớ viết những dòng tự sự mà sau này đã trở thành bài blog, ý tường video, và kịch bản phim.
Cảm ơn cậu đã là một nơi an toàn hoàn hảo, cho phép tớ vẽ trở lại và tìm thấy phong cách của mình.
Cậu đã thấy tớ gục ngã. Và cậu đã giúp tớ đứng lên.
Cuộc chia tay của chúng ta sẽ thật chóng vánh.
Ngay tuần này, tớ đã biết mình phải chuyển đi ngay sau khi trở về Pháp. Chỉ trong vòng 3 ngày, tớ phải đóng gói tất cả, dọn dẹp mọi thứ, và rời xa cậu.
Tớ đã muốn dành một tuần riêng với cậu và nói lời tạm biệt một cách đặc biệt. Nhưng có lẽ đó sẽ là một tuần tràn đầy nỗi buồn.
Vậy nên, có lẽ một lời tạm biệt nhanh chóng, giữa thật nhiều hành động sẽ tốt hơn cho chúng ta.
Cậu có biết từ “nhà” trong tiếng Việt còn có một ý nghĩa thứ ba?
“Nhà” cũng ám chỉ người mang lại cho chúng ta cảm giác thuộc về: “Nhà tôi” – bạn đời tôi; “anh nhà” – chồng tôi; “chị nhà” – vợ tôi…
Tớ chia tay cậu để về với người mà tớ có thể gọi là “nhà”.
Tớ nhận ra điều này nhờ cậu đấy.
Bạn ấy chính là người đã chỉ cho tớ những màu sắc của cậu.
Bạn ấy vẽ những nụ cười lên tâm trí bao tràn lo âu của tớ, những ngày nắng và cả những ngày mưa. Bạn ấy đã thấy tớ gục ngã không biết bao nhiêu lần, và luôn ở bên để giúp tớ đứng lên.
Tớ chia tay cậu. Nhưng cậu sẽ mãi là “nhà” đầu tiên của tớ. Và tớ chắc rằng cậu sẽ trở thành ngôi “nhà” tuyệt vời cho người may mắn tiếp theo tìm thấy cậu.
Tớ yêu cậu.
Cảm ơn cậu vì tất cả.
Vĩnh biệt.
Từ Hà An
Tiêu đề bài viết này được đặt theo ca khúc Hello Goodbye & Hello, bài hát chủ đề của bộ phim Hoshi o Ou Kodomo (Children Who Chase Lost Voices – Những đứa trẻ đuổi theo tinh tú) của đạo diễn Makoto Shinkai.
*Vui lòng đọc kỹ thông tin về Bản Quyền trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog tuhaan.com