Cậu bạn tôi làm thơ.
… Và tôi phát hiện ra điều này theo một cách đặc biệt.
Chuyện là hôm nọ, tình cờ tôi ghé vào trang cá nhân trên mạng xã hội của người quen cũ. Bức ảnh đại diện của cô ấy ngập tràn thứ hạnh phúc trọn vẹn lấp lánh trên từng chi tiết tinh xảo của chiếc váy cưới cô ấy mang. Chỉ có một điều khiến tôi băn khoăn : người đồng hành cùng cô ấy không phải người mà tôi nghĩ đến.
Ba năm đã trôi qua kể từ lần cuối tôi gặp cô ấy. Ngày đó, cô ấy là người yêu lâu năm của cậu bạn tôi.
Sự tò mò dẫn tôi nhấn thử vào trang cá nhân của cậu kia. Và đó là cách tôi phát hiện ra cậu ấy làm thơ. Tất cả những sáng tác của cậu đều ôm trọn chủ đề về tình yêu dở dang.
Cách nghĩ dễ dàng nhất hẳn là kết luận rằng những vần thơ kia được dành cho cô ấy, cô dâu mới với đôi mắt đong đầy niềm vui.
Nhưng đó chỉ là phiên bản thực tại mà tôi tự xây dựng bằng sự quy chụp vội vàng.
Không phải vì phiên bản cuối cùng mà tôi biết về cậu bạn kia là « bạn trai của cô kia » mà cậu ta sẽ mãi mãi đóng băng lại với câu chuyện đó.
Nếu nhìn một cách chủ quan,
… khi nhìn vào những chi tiết vụn vặt được phát hiện ra cùng một ngày, sẽ thật dễ dãi để suy luận ra một kịch bản đậm chất phim truyền hình rằng cô kia bỏ mối tình 10 năm vì người khác. Cậu kia đau đớn gửi đắng cay vào dòng thơ.
Khách quan mà nói,
… tôi đã không gặp cả hai người trong cuộc trong suốt 3 năm qua. Việc cô ấy kết hôn trước sau khi chia tay không chứng minh được rằng cô ấy là người phụ bạc. 3 năm qua, có khi cậu ấy đã kịp yêu vài cô khác (hay vài anh khác) rồi gói mỗi câu chuyện thành một bài thơ chăng…
Mà thật ra, cảm hứng của một người sáng tạo không nhất thiết phải được rút ruột rút gan từ trải nghiệm cá nhân.
Người ta chỉ có thể nhìn rõ bằng con tim, không phải bằng phiên bản đóng băng.
Tôi cũng từng bị nhốt gọn trong những phiên bản đóng băng vĩnh cửu trong mắt người khác.
Có những người quen luôn nhìn tôi qua phiên bản cuối cùng mà họ gặp rồi suy diễn rằng tất cả mọi sáng tạo của tôi đều có liên quan đến câu chuyện trong phiên bản ấy, nhất là những lần sản phẩm của tôi mang không khí trầm buồn.
Có lẽ bởi thế mà tôi thấy thoải mái hơn khi độc giả blog hay khán giả xem video là những người không quen tôi ngoài đời. Có lẽ sẽ ít có trường hợp họ cố gắng đi tìm ý nghĩa ẩn giấu bằng việc gán một phiên bản quá khứ nào đó của tôi vào một sản phẩm của hiện tại.
Tôi còn nhớ một cuộc nói chuyện từng làm mình đứng hình, vào cuối một buổi công chiếu của một dự án phim ngắn tôi từng tham gia. Trong khi tôi đang trao đổi cùng đoàn làm phim và vài khán giả, một người quen bỗng từ đâu chen vào :
« Ôi ngay từ đầu tôi đã đoán ra là cô gửi câu chuyện của cô và G. vào phim rồi ! Không cần giấu đâu, tôi biết cô quá rõ rồi, tôi cảm nhận được nỗi đau của cô, nhất là trong đoạn độc thoại nghe như những vần thơ ấy… »
Ngày hôm đó, tất cả những phủ nhận của tôi đều bị ông ta cho là sự lấp liếm, mặc dù trên thực tế, có những 3 năm nằm ngăn giữa phiên bản đóng băng có liên quan tới G. và ngày công chiếu bộ phim kia.
Điều trớ trêu là, đoạn độc thoại trong bộ phim kia hoàn toàn không phải ý tưởng của tôi. Người viết nó là cậu bạn tôi. Người đã chính thức viết những vần thơ tròn trịa 3 năm sau đó.
Có lẽ cậu ấy vốn là một nhà thơ từ trong tâm hồn. Chỉ là tôi chưa từng một lần để ý đủ mà thôi.
Cuối cùng thì, điều duy nhất đọng lại chỉ nên là những sự việc đã thực sự xảy ra.
Cậu bạn tôi viết thơ. Những dòng thơ của cậu đều rất đẹp. Và đó là điều duy nhất đủ quan trọng.
Keep creating!
Từ Hà An
*Vui lòng đọc kỹ thông tin về Bản Quyền trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog tuhaan.com